Chia sẻ của mẹ Trúc Trương:
"Vậy là hai đứa bạn đặc biệt cách nhau 22 tuổi đã bên cạnh nhau hơn 3 năm. Những ngày tháng đầu dĩ nhiên "bạn" mẹ đã rất bối rối vì chả biết "bạn" mẹ có thể giúp cho "bạn" con khám phá thế giới theo cách của hai đứa mình hay không.
Nhưng "bạn" con vì ít được đi chơi do ông bà sợ cháu ốm nên bạn ý có tính rất kì cục là hễ thả ra là chạy cái véo không hề chờ đứa bạn to xác :(( Bạn to xác rất sợ hai đứa lạc nên lúc nào cũng vất vả giữ bạn nhỏ lại và mắt luôn hoạt động 200% chứ chả đùa. Vậy nên mỗi lần đi chơi về y như rằng sẽ có 1 bạn khóc và 1 bạn bực bội. Tại "bạn" con sao hiểu được xã hội bây giờ đáng sợ lắm, đằng ý mà có việc gì thì đằng này sống sao.
Một lần nọ, hai bạn dẫn nhau đi TiNi chơi và "bạn" mẹ bày mưu cho "bạn" con bị lạc, để bạn phải rút kinh nghiệm. Đúng như dự đoán bạn con lạc thiệt, bạn gọi mẹ nhưng mẹ không trả lời như thường lệ. "Bạn" mẹ nghĩ rằng "bạn" con sẽ khóc bù lu bù loa nhưng KHÔNG!!! Bạn nhanh trí chạy tới cô có micro nhờ cô gọi mẹ dùm. Từ lúc đó "bạn" mẹ cảm thấy vô cùng Tự Hào về "bạn" con và tin rằng mình đang đi đúng định hướng dành cho bạn. Cảm ơn bạn đã hợp tác ^^!
P/s: sau trận đó "bạn" con đã nhớ được câu " khi đi ngoài đường phải luôn chơi chỗ có thể nhìn thấy mẹ" nếu nhỡ may không thấy thì phải hỏi cô nào trẻ tuổi hiền lành như mẹ